Sẽ không kịp gởi về một nhánh phượng hồng tươi
Thời áo trắng qua rồi phía ngoài cửa lớp
Trang vở trên giảng đường biết bao lần thổn thức
Trước những bài thơ về cuộc đời năm tháng bụi phấn rơi
Mái trường xưa xa vắng đã lâu lắm thầy ơi
Ba bốn mùa ve trưa hè kêu trong nắng
Cầu thang sân trường nhịp chim chuyền im ắng
Còn văng vẳng tiếng thầy mỗi buổi học tình thương
Cả lớp khắc tên thầy lên gốc điệp bạc màu sương
Mưa nắng tháng ngày đã không còn dấu nữa
Ánh mắt nụ cười của thầy mãi sẽ là điểm tựa
Chẳng bao giờ thôi nâng cánh ước mơ con
Chùm phượng vĩ cuối cùng rực rỡ hơn cả màu son
Và thôi thúc đến cháy lòng: Lớp cũ
Mái tóc bạc của thầy những đêm không ngủ
Thắp sáng mọi nẻo đường ấp ủ bước con đi.
(Nguyễn Thị Vân)