Con mãi lang thang trên đường phố chợ
Chỉ để tìm cho mình một ý thơ hay
Con gái hai mươi
Quẳng mọi gánh lo toan cho mình mẹ chịu
Đôi vai gầy, ram rám nắng bàn tay
Tóc mẹ giờ chẳng còn xanh trời mây
Mà lấp lánh một màu trắng bạc
Con sống vô tư
Giữa tình mẹ bao la bát ngát
Mắt mẹ vương buồn tháng ngày con rong hoang
Hôm nay con cũng chấp tay thành khẩn nguyện cầu
Đứa bé kề bên rưng rưng nước mắt
Gương mặt trẻ thơ nhạt nhòa
Con chạnh lòng xót xa!
Bông hoa hồng trắng tinh khôi
Trên bàn tay bé nhỏ ấy run run
Con ghì chặt nụ hồng thắm đỏ trên ngực
Mà nghe tim mình nhói buốt
Ánh mắt đứa bé nhạt nhòa như muốn được hoán đổi
Con vội về
Mong níu một thời gian
(Sưu tầm)